Pham Trang's blog

Saturday, June 20, 2009

Nước Úc, những chuyện chưa kể (1)


Chuyện thứ nhất:

Máy bay chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay Perth, trong lòng rất hồi hộp, háo hức. Thế là đến nước Úc rồi đây! Đang điền đơn nhập cảnh, bỗng nghe lóang thóang cơ trưởng thông báo là khi vào đến Úc, bất kể có bay nội địa tiếp hay không đều phải check out, lấy hành lý rồi lại check in lại. Huhu, tôi biết làm thế nào bi h? Thân hình thì ko còm cõi, nhưng cũng chẳng cao to với ai, giờ thì xoay xở thế nào với 2 cái valy (tổng cộng 35kg) và 1 cái laptop đây? Chưa xuống đến sân bay đã bị khủng bố tinh thần rồi. Nghĩ bụng, thôi, kiểu gì chả nhờ đựơc ngừoi giúp, người bé cũng có lợi, người ta hay thương tình mà gíup, nhất là mấy ông Tây cứ tưởng mình lạc bố mẹ:))

Máy bay hạ cánh, hì hục theo dòng người đi lấy hành lý, làm thủ tục check out. Bỗng dưng bị 1 chị hải quan tóc vàng, rất xinh gọi riêng ra 1 chỗ, kiểm tra lại hộ chiếu. Hic, cũng chỉ vì cái ảnh trong hộ chiếu bị dính tí mực mà người ta nghi mình làm hộ chiếu giả, huhu. Chuyến bay đến Adelaide thì cất cánh trong vòng 1h nữa, mà còn phải chuyển sang terminal khác. Chị hải quan thì cầm hộ chiếu của mình đi kiểm tra, mãi ko thấy về. Lại nghĩ bụng chuyến này mà bị lỡ thì mình sẽ lăn đùng ra ăn vạ như cái bà ở Hongkong trên Youtube ấy:)). Chị hải quan quay lại với 1 anh hải quan khác, quay mình như chong chóng, nào là làm gì, ở đâu, ở Đức bao lâu rồi, sang Đức làm gì, giờ lại sang Úc làm gì…. Mình nói, rồi trình cả thư mời và hợp đồng của công ty ra mà chúng nó vẫn có vẻ nghi ngờ chứ. Mà cái visa Đức thì lại ko có tiếng Anh, thật bó tay, huhu. Tức quá, mình bảo, bọn mày thích check thì gọi cho bên Đức mà check, hoặc gọi thằng nào người Đức ra đây, tao nói tiếng Đức cho mà check! Còn 45 phút nữa là máy bay đi Adelaide cất cánh rồi, chúng mày mà ko thả cho tao đi, tao bị lỡ là chúng mày phải chịu trách nhiệm đấy. Nghe mình to tiếng, có vẻ giống người „đã ở Tây“ nên chúng nó cho mình qua:))

Phù, xong vụ hải quan, mình lơ ngơ tìm terminal để chuyển. Hỡi ôi, cô nhân viên xinh đẹp bẩu phải đi bằng bus em ạ. May quá bác lái xe bus đang hút thuốc, vẫn chưa đi. Mình hì hục lôi 2 cái vali lên xe bus. Lúc này mới ngộ ra là, người ta ai cũng 2 vali thì lấy đâu ra tay mà giúp mình, huhu. Lên đến xe bus, thở được 1 tí thì thấy xung quanh toàn… sa mạc:)). Đang ở sân bay Perth mà cứ ngỡ như đang đi giữa sa mạc. Trời thì vừa khô vừa nóng, thật là dã man. May còn ở Sing vài hôm rồi mới qua, chứ từ Đức (đang âm vài độ) sang thẳng đây chắc ngất luôn vì sốc nhiệt…Thỉnh thỏang lại thấy biển báo lái xe chú ý, có kangaroo chạy qua:)).Đúng là sân bay…kiếu Úc, haha. Mà, quái, đi mãi ko thấy terminal gì cả, mình sốt ruột nhìn đồng hồ, phải 15 phút ấy chứ. 2 terminal cứ như là ở 2 đầu của cái sa mạc ý, hic. Cuối cùng cũng thấy thấp thóang mấy cái máy bay. Xuống xe, mình loay hoay, ko hỉu làm gì với 2 cái vali bi h? Nhìn mãi ko thấy cái xe đẩy nào, nhìn đồng hồ, còn 20 phút, mình đành liều, 2 tay kéo 2 vali….và chạy. Ai nhìn thấy mình cũng cười, khổ, vai đeo cái túi laptop lại kéo 2 tay 2 cái vali đỏ chót, nổi nhất cái terminal ấy rồi:))

Vào được đến nơi, lại kiểm tra an ninh, hic. Mình là người gần cuối cùng luôn. Sau khi kí gửi cái vali to xong, mình lại thục mạng chạy ra cửa để lên máy bay. Chạy ra đến nơi, thở ko ra hơi luôn. Vừa kịp leo lên máy bay. Cất xong vali nhỏ lên trên, ngồi thắt dây, lúc đấy mới thấy mình thật là tài:))

Đúng là 1 chuyến bay…bão táp, nhớ mãi không bao giờ quên^^.

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home