Pham Trang's blog

Tuesday, September 26, 2006

Phap 1 (danh tang cac ban Phap 1 yeu quy)




Tiep tuc chuong trinh Yearbook online cho tat ca cac ban 01-04 Ams yeu quy:)


Lan nay xin danh cho lop Phap 1:)


12 Pháp 1 - những điều thú vị


(mang tính truyền thống hoặc vừa được khám phá)


 


 



  1. Không hiểu sao,  giờ mới khám phá ra lớp Pháp Liên quan tới thuỷ sản nhiều. Do sĩ số lớp giờ có đúng ba ba người. Thầy dạy toán luôn được gọi yêu đằng sau lưng là thầy Minh rùa (hay Mr Bình phương). À, còn một đứa tên là Ngọc, thường xuyên được gọi là ‘’Của quí của con trai’’ (nguyên nhân từ câu đố ‘’ Cái gì quí nhất của con trai?’’). Còn vài lí do nữa như một số đứa ăn cá hay bị hóc hay nhầm cá mập cùng họ với cá rô phi chắc cũng chẳng nên kể ra.
  2. Lịch sử trường Ams để lại một câu chắc nịch rằng: ‘’con gái lớp Pháp kiêu’’. Không biết hồi trước thế nào chứ  P1 (01-04) nói khiêm tốn chắc chẳng được thế, nhưng vẫn thích được gọi là  thế. Giả vờ nhé, kiêu nhất là Bá Linh hay Ngọc Anh đi (vì xinh nhất lớp mà lại), rồi  P. Dung học như chơi mà lúc nào cũng được giải, hay Hiền  và nhiều nhiều nữa hát hay dám lám hẳn mấy cái dạ hội Pháp ngữ? Tóm lại là khó mà không  kiêu được phỏng?
  3. Lớp nào chả có vài trò ngố ngố? (vừa khoe đẹp ở trên thì cũng nên lộ xấu một tẹo), lớp Pháp cũng vậy. Phần lớn đứa nào cũng có 1 cuốn sổ nhỏ ghi lặt vặt, chép thơ, ghi lịch học thêm. Và phần lớn những cuốn sổ này mất tới hai ba trang để bọn trong lớp ghi: tặng fan , rồi kí roẹt tên mình một cái. Đứa nào không  có sổ thì kí vô vở, chạy đâu cho thoát.
  4. Pháp1, vài đứa có nickname, đủ dùng và năm nào cũng tòi ra vài cái mới. Ví dụ như ‘’Dung chim cò’’- do hồi mới vào lớp 10, vẫn còn ngây thơ mặc quần chim cò loè loẹt đi học thêm à chưa lớn, Loan dê - đội mũ có in chữ D phía trước (không những vậy còn là người duy nhất của lớp vừa mới đây được ở bệnh viện chữa bệnh đau đầu do máu không  lên não, bệnh tên dài quá, mọi người gọi ngắn gọn là ‘’Loan thần kinh’’). Ngọc khiếp lột - đơn giản vì từ khiếp lột phát âm quá hay và Ngọc không  đủ dũng cảm (đánh nhau với những đứa đặt tên cho nó để) khước  từ nó, Hà - nữ hoàng răng hô -  răng nó thì không  hô, nhưng do người đang gợi ý cảm tình nó (cùng lớp, tên ABC ) – nghe đâu cùng lúc lại có một người khác, tên XYZ gì đó hình như răng không bị hô, nên Hà buộc phải răng hô. ( tóm tắt lại chuyện tình củm này là ABC iu cả hai, Hà và XYZ, chẹp vấn đề TY này thì chả có gì nhưng qua vài cáii miệng trong lớp nên bị xuyên tạc phóng uế à quên phóng tác bừa bãi hết cả giấy rồi!). Hà còn bị gọi là Hà Ết (viết là Aids cũng được), vì trong danh sách lớp, tên nó đứng số 8 - (eight).  Lynh béo thì chả có gì hiếm ở lớp cũng như ở trường, nhưng lại làm nhớ một kỉ niệm mới đây, khi cô Xuyến dạy Kĩ Nông (đứa nào láo toét cũng đặt nickname cho cô là mẹ Vượn chứ!) giảng: ‘’ nếu lợn béo quá, sẽ khó đẻ con’’, Lynh đã ‘’ á!’’ kinh hãi bởi sự liên tưởng khủng khiếp của mình.
  5. Hai năm đầu, lớp được cô Việt Hoa chủ nhiệm và dạy dỗ. Sau là cô Bảo chủ nhiệm. Bọn nó thường nói: ‘’Lớp P1 có cô Bờ thì lớp P2 có thầy Lờ’’. Thế là ai dù sau này thế nào cũng nhớ được thêm cả lớp P2 bên cạnh đồng khoá hồi ấy có thầy Liêm chủ nhiệm.
  6. Lớp có ít con trai quá, trước 6 giờ còn 5, do một đứa đã đi nước ngoài theo tiếng gọi của ông nói lắp Lênin: học, học nữa, học mãi.... Số còn lại, đẹp trai- không  xinh trai thì đúng hơn, lại giỏi đàn, máy tính, đa tài nhất thì là Việt. Trông baby nhất là Hưng, baby đến độ thỉnh thoảng tôi tưởng mặt nó bịị ‘’đao’’- nhìn thì biết, tôi chả dám nói giảm. Ngoài ra còn có Trung ‘’dao phay’’, có tên này do đã quá căm ghét cảnh bị hỏi cạnh khoé: ‘’mày là Trung trâu hay Chung chó?’’. Còn Tú, trước khi vào lớp, cứ tưởng bở nó có họ hàng bên nước ngoài, chính xác là bên Nhật tại đôi mắt híp của nó, nó là người to nhất lớp, cái gì cũng to. Còn , tương phản - mặt trái của , gầy hơn tăm, khả năng nổi tiếng tràn trề nếu được lên TV trong chương trình ‘’Ma tuý và cộng đồng’’.
  7. P. 202, P1 học ở đó 2 năm, chỗ xó xỉnh của trường, đôi khi mưa là dột chả khác gì quần lưới. Lớp 11 thì như cách biệt với hầu hết nhân loại, lớp 12, nhà trường mở thêm một cầu thang nữa ở đó, mọi người đi qua đi lại nhiều hơn, điều đấy cũng gây một niềm hạnh phúc và tự hảo nho nhỏ của lớp khi được quan tâm hơn, lớp dường như trở thành một lục địa mới khám phá, một trung tâm kinh tế mới xây dựng, hay là một bãi rác mới vậy... Ở tầng hai, chỗ nhô ra, có một rặng hoa giấy mọc vô tội vạ, theo thời gian lớp P1 học ở đó, nó đã vĩnh viễn mất đi khả năng sinh đẻ do tình yêu vô bờ bến không  đúng chỗ với nỗi thèm khát hoa, lũ con gái không  kể xinh đẹp hay xấu xí đã vặt cho rặng hoa giấy đến vô sinh hoa thì thôi. Có lẽ, đó là một trong những tội ác tày trời mà chả ai bị trừng trị cả, đã bảo rặng hoa là mọc hoang mà... Chỉ có điều, nó không  mọc nữa thì có thấy tiếc tiếc, vì giờ chưa hết năm học mà đã chẳng có cái gì để vặt cả...  mà chắc một phần vì rặng hoa đó, và sự tĩnh lặng của khu đó nữa, mà lớp tôi đã xin trường vẫn học tiếp ở phòng này lớp 12.
  8.  Định viết nữa, cho tròn 12 mục như 12 năm học hay hẳn 33 như sĩ số lớp nhưng lại thôi, chỉ sợ lẫn sang mục du lịch, góc kỉ niệm... Đành ngưng ở số 8 này,  ‘’8 ngang’’- vô cùng, con số nhỏ nhưng mong gợi lại tình thương yêu và những kỉ niệm nhiều vô cùng vậy...

Thobongchipchipbimbim@


 

Monday, September 25, 2006

Hamburg ngay dep troi:D




 

Một ngày đẹp trời, lại nhân dịp có anh Hiếu Minh mới ở „vùng  sâu vùng xa“ về thành phố lớn, mình tranh thủ dạo chơi trong khu trung tâm thành phố. Ở đây hơn 1 năm rồi mà hôm nay mới đi hết các ngõ ngách trong khu trung tâm, thăm hết những thắng cảnh được nhắc đến trong sách hướng dẫn du lịch:D. Sáng đi Chợ Cá, 3 anh em thồ về 1 thùng nho, 1 thùng dưa chuột và 1 thùng Nektarinen (quả đào lai táo), tất cả giá 4€ :)), rẻ hơn cả mua hoa quả ở Việt Nam nhé:D. Nho về phải rửa và loại những quả dập ra,nhưng số còn lại  ăn 1 mình chắc phải 2 tuần mới hết:D. Nektarinen thì không được ngon lắm, hơi bột và nhạt, thôi ăn cho nó có chất xơ vậy. Dưa chuột cũng tạm được, tất nhiên không thể so với dưa trong siêu thị, 1€/2 quả được, nhưng vừa ăn vừa vứt với giá 1€/12 quả thì kể ra cũng được:))


Tha hết đống đồ về nhà, mấy anh em lại lên đường đi khám phá Hamburg:D. Dẫn anh Minh đi vào khu trung tâm, tiếc là hôm nay chủ nhật, hàng họ không mở cửa, nên không đông vui tấp nập như hôm qua. Sau đó qua Chilehaus. Thầy giáo quảng cáo mãi, bảo là kiến trúc kì lạ nhất thế giới, mình thì thấy cũng thường thôi:D, được cái lạ thật:D. Có cái nhà hình tam giác mỏng dẹt cũng hay chứ:):. Gần ngay đấy là khu Speicherstadt, kho dự trữ hàng ở gần cảng, ngày xưa nổi tiếng là nơi tập trung buôn bán nhiều trà, cà phê và thảm. Ngày nay nó vẫn được sử dụng vào mục đích trữ hàng cho các công ty và đồng thời cũng là một di tích lịch sử của Hamburg, một trong những công trình kiến trúc cổ hiếm hoi không bị tàn phá trong thế chiến II.


Tiếp theo là đi thăm Rathaus (toà thị chính). Anh Hiếu Minh đã phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp và sự bề thề, hoành tráng của Hamburg Rathaus. Anh gật gù lẩm bẩm „big city life là phải thế chứ“:)).


Sau đó, đúng theo trình tự, 3 anh em lục tục kéo nhau ra hồ Alster. Hôm nay là ngày cuối cùng của China Time in Hamburg, nhiều đồ trông hay thật nhưng mà giá thì trên giời luôn:D. Hồ Alster hôm nay có nắng cũng đẹp. Cũng định đi tàu trên hồ Alster nhưng mà vé đắt quá lại thôi:D


Hamburg trong những ngày đẹp trời công nhận đẹp thật, kể ra mình phải xa Hamburg cũng hơi tiếc… Mượn tạm câu thơ của bác Chế Lan Viên để kết bài nào:


                                         Khi ta ở chỉ là nơi đất ở


                                          Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn


Chú thích: Photo by Nguyễn Nam:D

Tuesday, September 19, 2006

Ve Anh 1






VÌ Anh 1


 






Ve vÎ vÌ ve


Nghe vÌ Anh Mét.


Cã 2 c¸i cét


Lµ Quang vµ Kiªn.


Quang th× rÊt "hiÒn",


Kiªn th× rÊt lè.


NhiÒu khi h¬i ngè


Lµ b¹n Mai Anh.


ThÝch ®äc truyÖn tranh


B¹n Thuú Du­¬ng ®ã.


Tæ tru­ëng xÕp xã


B¹n DiÖp chø ai.


Víi m¸i tãc dµi ,


Minh Trang ®iÒm tÜnh.


Tr«ng rÊt ngé nghÜnh


Lµ b¹n Quúnh Anh.


ThÓ dôc rÊt tanh


Ngäc Linh ®Ých thÞ.


Líp cã thu­ ký


Tªn lµ Ngäc Ph­u¬ng .


C« bÐ dÔ thu­¬ng :


DiÖu HuyÒn Ýt nãi


Nh¶y móa rÊt giái


Lµ b¹n Thu Giang


Duyªn d¸ng , nhÑ nhµng,


DiÔm Lan xinh x¾n.


Nô c­uêi tu­¬i t¾n


Cña b¹n Minh Phu­¬ng.


B¹n nµo hä L­u¬ng ?


Thanh Nga nhá bÐ.


Nghe "Ch©n t×nh " nhÐ,


Mêi gÆp Hoµng Lan.


§ãng kÞch miÔn bµn


ChÝnh lµ b¹n Ngäc.


ThÝch ngåi t¸n dãc


Ph¹m Trang thËt rïi .


Hay bµy trß vui


Hång Nga n¨ng ®éng.


C­êi måm rÊt réng


H¶i Hµ ch÷ to.


Giái piano


Lµ NguyÖt Minh ®Êy.


D¸ng ®i tung tÈy


Cña b¹n Thu Lª.


Míi ë NhËt vÒ


Minh Hµ nhín nhÊt.


BÝ thu­ tÊt bËt


Thanh H­u¬ng sî ma .


Trë thµnh luËt gia


Kim Anh m¬ u­íc.


§· ®i ngoµi nu­íc


DiÖu Hu­¬ng "t×nh xu­a"


Cã nhiÒu anh cu­a


Quúnh Trang chø g× ?


ThÝch ¨n b¸nh m×:


Quúnh Nga m¶nh dÎ.


TÝnh t×nh vui vÎ


Mai Dung h¬i ®en.


G­u¬ng mÆt th©n quen:


V©n Trang cao vãt.


GiÇy cao ®óng mèt,


Tó chua nhu­ chanh.


ChÐp nh¹c tiÕng Anh:


Hµ Anh b¶o ®¶m.


Hay h¸t l¶m nh¶m


ChØ cã Th¶o th«i.


R¨ng khÓnh hay cu­êi


Thôy Khanh ®Êy ¹.


¤i th©n thu­¬ng qu¸,


Líp Anh1 ¬i !


Bµi häc vµo ®êi


ThÇy Hïng nh¾n nhñ.


TiÕng Anh lý thó


C« H¹nh d¹y mµ.


T×nh c¶m thiÕt tha


C« Hoan chñ nhiÖm.


Bao nhiªu kû niÖm


Xin ®õng quªn nghe !


 


(Cïng c­êi he he !)





 


Ph¹m Ngäc DiÖp


Cïng sù gióp ®ì cña : Quúnh Anh, Mai Dung, DiÖu Hu¬ng, Thanh Hu­¬ng,Thu Lª vµ tÊt c¶ thµnh viªn líp Anh1  01-04 .


Đây là Anh 1 của 3 năm về trước. Kì sau sẽ là Anh 1 của bây giờ. Mong các bạn Anh 1 đóng góp tư liệu cho bài viết:D


Monday, September 18, 2006

14 dieu ran cua Phat

 


1. Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình


2. Ngu dốt lớn nhất của đời người là dối trá


3. Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại


4. Bi ai lớn nhất của đời người là ghen tỵ


5. Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình


6. Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu


7. Đáng thương lớn nhất của đời người là tự ti


8. Đáng khâm phục nhất của đời người là vươn lên sau khi vấp ngã


9. Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng


10. Tài sản lớn nhất của đời người là sức khoẻ và trí tuệ


11. Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm


12. Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung


13. Khuyết điểm lớn nhất của đời người là kém hiểu biết


14. An ủi lớn nhất của đời người là bố thí.


 Nam mô a dì đà Phật...

Saturday, September 16, 2006

1 nam o Duc!!




 

Thế mà đã 1 năm rồi đấy. Ngày nay cách đây 1 năm lớ ngớ đặt chân đến Hamburg. Bữa đầu tiên ăn mì tôm, bữa thứ 2 kì cạch rán gà, xào rau với Lys, nhưng chưa mua gạo nên ăn với bánh mì:D.


1 năm sau, ngày 16/9 lại là một ngày nắng đẹp, thậm chí năm nay còn đẹp hơn vì trời ấm chứ không lạnh như năm ngoái. Giờ này năm ngoái 3 đứa bắt đầu 1 cuộc sống hoàn toàn mới với bao ngỡ ngàng và mong đợi. Năm nay Lys ở Leipzig, Nam ở Hannover, mình ở Hamburg, mỗi đứa 1 nơi, không tụ tập mà tổ chức ăn mừng được, cũng hơi chánL. Không được như mong đợi ban đầu nhưng dù sao việc học của mỗi đứa cũng ổn định và cuộc sống ở thành phố mới không còn lạ lẫm nữa.


Dù không thể tụ tập ăn uống được nhưng vì hôm nay trời quá đẹp nên mình và Hiền Trang vẫn quyết định nghỉ làm cả ngày để ăn mừng:D. Ăn mừng Hiền Trang mới mua được Laptop, có 300€ mà cũng ngon lành, lại còn sắm luôn cả bộ loa hoành tráng (gần bằng của mình:D). Ăn mừng mình quyết định ăn chơi, mua cái máy in Canon:D. Cuộc sống 2 đứa vậy là ổn rồi đấy:D. À, ngày hôm nay ko chỉ có 2 đứa ăn mừng với nhau mà còn có sự có mặt của Lars. Lars chở 2 đứa đi mua đồ, xong còn khao 2 đứa ăn kem. Mọi hôm thấy anh trông như quả táo tàu, hôm nay trông lại thấy dễ thươngJ). Mỗi tội kém xa Nelson và Yashkin, dạy mãi mà không ăn cơm bằng đũa được. Đấy nói đến ăn, trưa nay HT trổ tài nấu 1 bữa không thể đơn giản hơn:D, cơm, canh cải cúc nấu với nước xương, cánh gà rán và cá rán (cá đông lạnh). Ăn kể ra cũng tươm tất đấy chứ:D


Chiều  về lên mạng gặp cả nhà. Nhà Sim cũng sang này, lại còn ông anh họ ở Hải Phòng dẫn bạn gái lên chơi nữa chứJ. Linh còi hôm nay mặc váy rất điệu, trông cũng đỡ còi hơn. Khánh bờm thì trông người lớn hẳn, lớp 4 rồi còn gì, mới có 1 năm mà trông nó khác hẳn:D. Ông anh họ trông cũng già dặn hơn, chuẩn bị lấy vợ rồi, sắp vào tròng rồi anh ơi:D. Cũng muộn nên ko nói chuyện nhiều với bố mẹ, thôi để mai vậy.


 Nhìn lại 1 năm thấy mình cũng đã làm được nhiều việc, nhiều dự định đã hoàn thành  nhưng lại có nhiều mong ước không thành hiện thực. Tuy nhiên quan trọng nhất là luôn có những người bạn tốt nhất bên cạnh mình. Hiền Trang này, Hoa này, Lys này, Hin ú này, Nico béo này, Lars táo tàu này, hehe, toàn các bạn đẹp trai, xinh gái cả:D. Cảm ơn các bạn nhiều nhé! Vielen Dank!


Trước mắt lại đầy ắp kế hoạch và dự định: đi München dự Oktoberfest và họp mặt Amser này, tháng 10 Kim Anh sang chơi này, tháng 11 hoặc Noel 3 con tiểu yêu Giang, Thanh Hương, Diệu Hương cũng đăng kí sang ăn nhờ ở đậu này, rồi đi Praha này, đi Köln này, hehe, nghĩ đến đã thấy thích rồi:D.


 Ờ, nhưng ngay trước mắt là 3 bài kiểm tra treo lơ lửng thì phảiImage. Thôi đến đâu lo đến đấy vậy:D.


Mong ước lớn nhất của hôm nay: được đi thi „Ai là triệu phú“ ở đây và trúng 500.000€.Image


 Mong muốn nhỏ nhoi: tối nay lại được ăn chực, không phải nấu cơmImage


 

Thursday, September 14, 2006

Chi toi (tang Tram iu)




Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo

Ô hay, trời không nín gió cho ngày chị sinh

Ngày chị sinh, trời cho làm thơ

Cho nét buồn vui bốn mùa trăn trở

Cho làm câu hát để người lý lơi



Ngày chị sinh, trời cho làm thơ

Vấn vương với sợi tơ trời

Tình riêng bỏ chợ

Tình người đa đoan.



(Đoàn Thị Tảo)



Rất khâm phục và yêu chị:D


Thursday, September 7, 2006

Anger!!!!!!!!!!




 

Không hiểu sáng nay ngủ dậy mình bước chân nào xuống giường trước mà xui ko để đâu cho hếtL(. Đêm qua đã phải thức đến tận 2h sáng để làm nốt bài Presentation cho hôm nay. Sáng 7h mới dậy nổi, cuống cuồng ăn sáng rồi đi học, may mà không bị muộn. Tiết đầu nghe Presentation của nhóm Nelson về Các trường đại học ở Hamburg. Bọn nó quay phim, đến lớp thì bật cho mọi người xem, chẳng nói năng gì thêm mấy. Quay thì bằng máy quay video từ thời xa xưa, hình thì nhoè nhoẹt, âm thanh thì không rõ. Cả lớp không khen chê nhiều vì không thích nói nhiều, dù sao cũng tôn trọng vì bọn nó cũng đã mất nhiều thời gian, công sức để làm 1 việc mà bọn nó không hề có kinh nghiệm. Thế nhưng khi thầy giáo cho 2 điểm (ở Đức thang điểm từ 6 đến 1, 1 là điểm cao nhất:D), thì  bọn nó phản ứng quyết liệt, kể công này nọ, rồi bảo bọn nó sáng tạo hơn, mất nhiều công sức hơn, điểm 2 là không xứng đáng. Ôi bó tay:D. Lớn bằng từng đấy rồi mà còn thích cãi thầy về điểm chác:D. Các nhóm khác thấy thể phản ứng ngay:D. Có mỗi mình bọn nó làm việc còn cả lớp thì chơi hết cả đấy? Mỗi mình bọn nó sáng tạo vì quay video còn các nhóm khác làm với Power Point là máy móc, thiếu sáng tạo hết cả đấy?? Rõ là nực cười:D


 Nhưng còn nực cười hơn ở chỗ, sang tiết 2, bọn nó lại nói với cả lớp là „có 1 số người ở lại sau giờ học nói chuyện với thầy giáo về nhóm bọn nó và bảo thầy bọn nó không xứng đáng được điểm cao nhất, chỉ đáng được điểm 2 thôi“:D. Sự thật là như thế nào?? Sau tiết học 1 hội ở lại cãi nhau với ông thầy „lạc hậu, cổ điển“ về việc vì sao người ta nên dùng Power Point thay cho cách thuyết trình thông thường với máy chiếu:D. Có người nghe loáng thoáng là PP tốt hơn, ưu việt hơn nên vội vàng ton hót với nhóm của mình là bọn trong lớp xì đều bọn mình đấy:D. Đáng thương cho bọn còn lại trong nhóm, trong đó có thằng Nelson bạn thân của mình, tin tưởng vào những lời nói đó. Và trong 1 tâm trạng không vui, ức chế, cả nhóm này đã  nói với cả lớp những lời lẽ không hay ho cho lắmL. Mai khi mọi việc được làm sáng tỏ, sẽ có nhiều người nhận ra bộ mặt thật của 1 người nào đó^^. Mình đã cho qua mọi chuyện, không muốn dính dáng gì đến con người tiểu nhân đấy nữa (chú ý các bạn kẻ tiều nhân ở đây là 1 anh Thổ, vì thế dạo này tớ rất dị ứng với các anh Thổ, dù cho có manly đến mấy, mắt đẹp đến mấy đi chăng nữa:D), nhưng việc hôm nay làm tớ tức phát điên!!!!!!!!!!!! Tớ sẽ làm mọi việc sáng tỏ vào ngày mai!!!!!!!!!! Chỉ tiếc là tự dưng lại cãi nhau với thằng bạn thân, cáu thật!!!!

Friday, September 1, 2006

So ist das Leben!!!




To my dear friend: Ấy có biết tại sao tớ tặng ấy cái đĩa nhạc đấy không? Ấy đã nghe hết chưa? Tớ chỉ định tặng ấy 1 bài trong cái đĩa đấy thôi, bài “Giọt sương trên mí mắt” ấy! Tớ thấy thương ấy quá mà không biết làm thế nào cả. “ Có những lúc em ngồi thật buồn, sao em không khóc cho lòng nhẹ nhàng hơn?”. Tớ đã thấy ấy cố giấu nước mắt khi ngồi viết mail. Tớ không biết làm thế nào cả. Tớ chỉ hay trêu đùa cho ấy cười, cũng là cho bọn mình vui vẻ mà quên đi cái vất vả hàng ngày. Tớ thương ấy, tớ thương bản thân tớ, và thấy buồn cho những đứa như bọn mình.  Giá mà bọn mình được học thoải mái, không phải lo nghĩ những chuyện như bây giờ nhỉ? Dieser Weg kann nicht leichter sein, so ist das Leben! Giá 1 ngày có thêm 5 tiếng cho bọn mình ngủ nhỉ, chắc bọn mình sẽ không đến nỗi cau có, cáu bẳn như mấy ngày hôm nay đâu. Giá mà thời tiết đẹp hơn nhỉ, bọn mình sẽ yên tâm đi làm mà không phải lo nghĩ gì cả. Giá mà tớ với ấy có đủ tiền mua vé máy bay bay ngay về VN nhỉ, chắc chắn tớ sẽ không phải ngồi đây mà tưởng tượng các món đặc sản Cát Hải của mẹ ấy nữa đâu:D. Nếu ước thì tớ ước cả đêm cũng không hết. Sự thật thì bọn mình còn phải chiến đấu dài dài, ít nhất là 3 tháng trước mắt. Lars đã thắc mắc là sao 1 người bé nhỏ như ấy lại làm được nhiều việc đến thế. Tớ biết rõ câu trả lời đấy:D. Bởi vì nghị lực của ấy không nhỏ, richtig? Nhiều lúc tớ cũng có cảm giác giống ấy. Tớ muốn buông xuôi tất cả vì tớ cảm thấy quá  mệt mỏi, tớ cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa. Nhưng rồi nếu không tiếp tục thì sẽ chẳng đi đến đâu cả. Mình đã chọn con đường này thì phải đi đến cùng. Không đổ lỗi cho hoàn cảnh, tất cả là phụ thuộc ở mình. Tớ tin là ấy làm được, Cố gắng lên nhé!!! Tớ luôn ở bên cạnh ấy:D